Nhà Quê
Bựa qua mới mần về nghe mệ gọi
Nói nằm ni khắp đội bị mất mùa
Cả làng xạ nhà ai ai cụng rứa
Ló lổ mà gặp trúng nhựng ngày mưa.
Hồi mọi ngay mấy cha con cày cấy
Chỉ có lân với đạm phị đì mua
Chơ thời dừ cấy chì chi cụng máy
Tính đi rồi, tính lại nỏ ằn thua.
Mệ nói tội cho mấy nhà trong xóm
Bám rọng nương nuôi con cái học hành
Ló mới khô, hàng xáo vô bán sạch
Chơ mần chi có một nạm để dành.
Nhà ta dừ thì lưa dăm sào rọng
Mệ nuôi thêm con lợn với bầy ga
Chăm trong vườn kiếm nạm rau, nạm cỏ
Rồi bán đi có đồng bạc vô, ra.
Đất Nghệ Tịnh khi mô dừ nỏ rứa
Gió với mưa hấn cứ đến thất thường
Mới sớm mai đưng nắng cho cảy trốc
Trưa lại mưa ngập hết rọng, hết đường.
Mần kinh tế động cấy chi cụng khó
Từ trồng cơn, với cả chuyện chăn nuôi
Năm mô cụng hết lụt rồi lại bạo
Của nả mần rồi cụng để hấn trôi.
Dừ mệ mừng là bây đi ra được
Cố mần răng khác cấy cảnh mọi hồi
Chơ cấy chi cụng nhìn vô hột ló
Như ở nhà chắc đói khổ con ơi!
Cha mi đó, dừ đưng van đau trốc
Tại bựa qua mới đổ ló ra phơi
Mần trộ mưa chạy vác chưn ngang cổ
Ló khô rồi theo nước chảy khắp nơi.
Dừ mà nghị bỏ rọng thì nỏ được
Mà bám vô lại chỉ tội nhọc người
Chơ sáu chục không lẹ dừ nhìn chắc
Quay trong nhà chăm cháu với ngồi chơi.
Cha bây nghị thương bây nên gắng gượng
Kiếm được ra đồng bạc cụng khó khăn
Ngày phơi nắng lo ló rồi rơm rạ
Chơ đêm về toàn bắt mệ bóp chưn.
Bây đi mô xa xôi răng nỏ biết
Chơ nhanh nhanh kiếm tỉ gấy mệ mừng
Bựa qua "Tết sâu bọ" mần con vịt
Nghị đến bây mệ mắt lại rưng rưng.
Nhiều người họ nghị là bây xuất ngoại
Vàng ống bơ, tiền chất rú, chất rương
Chơ mô hiểu cụng mồ hôi nước mắt
Mấy năm rồi mà nỏ được hồi hương.
Có giổ chạp hai ông bà lủi thủi
Lưng dừ còng, tóc bạc ở xa con
Nhiều đêm nằm nhớ quá rồi mệ khóc
Họ đưng đùa "anh ả vợ chồng son".
Tác giả: Phan Quang Phóng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét