Tình yêu xứ nghệ
Cha tôi nói: Chết hết đàn ông cũng
không lấy chồng Xứ Nghệ.
Cấm tôi không được có bạn trai từ
Thanh Hóa trở vào.
Tôi ngô nghê chẳng biết tại làm sao.
Cha tôi lại ghét người quê Choa đến
thế?
Tôi gặp anh, giọng nói dễ thương,
không phải là tiếng Nghệ.
Lại đẹp trai, học giỏi, hiền lành.
Trái tim tôi đã trao trọn cho anh.
Và cha tôi cũng chấm anh làm rể.
Lần đầu tiên về nhà anh.
Tai bỗng ù đi, cả cha và mẹ anh đều
nói bằng tiếng Nghệ
Chỉ mình anh không nói tiếng quê hương.
Vì một tuổi thôi anh theo mẹ lên
đường
Ra Hà Nội với cha để chạy bom giặc
Mỹ.
Ông bà kể tôi nghe chuyện người dân xứ Nghệ.
Mảnh đất miền Trung anh dũng kiên
cường.
Lũ lụt triền miên, xơ xác tang thương.
Yêu thương lắm và cũng đau lòng lắm.
Mảnh đất miền Trung gừng cay muối mặn
Đã làm cho tiếng Nghệ đậm đà.
Nghèo đói triền miên nên người của
quê Choa
Tiết kiệm từng xu, người Hà Nội không ưa vì thế.
Trót chấm rồi chẳng lẽ lại thay lời với
rể.
Cha tôi đành miễn cưỡng nhận thông gia.
Vậy mà hơn chục năm, tình nghĩa cứ
đậm đà
Cha tôi không còn ghét người xứ Nghệ.
Cõng cha tôi trên lưng, không phải là
con trai mà là con rể.
Trông ông trong viện, là con rể chứ không phải con trai.
Vừa xúc cháo cho cha, anh nói giọng
khôi hài.
Cha bật cười nói rằng nếu cha không
bị bệnh.
Nhất định sẽ về thăm Xứ Nghệ quê con.
Cha của tôi giờ đã không còn.
Trước vong linh cha, tôi hãnh
diện: là dâu con Xứ Nghệ!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top